三朝北盟會編 輯者:徐夢莘 南宋 1194年 〔宋〕徐夢莘撰。 |
夢莘,字商老,臨江人,紹興二十四年進士,爲南安軍教授,改知湘陰縣,官至知賓州,以議鹽法不合罷歸,事蹟具《宋史·儒林傳》。夢莘嗜學博聞,生平多所著述,史稱其「恬於榮進,每念生靖康之亂……思究見顚末,乃網羅舊聞,薈萃同異,爲《三朝北盟會編》,自政和七年海上之盟,迄紹興三十一年,上下四十五年。凡敕制、誥詔、國書、書疏、奏議、記序、碑志。登載靡遺,帝聞而嘉之,擢直祕省」云云。今其書鈔本尚存,凡分上、中、下三帙 —— 上爲政宣二十五卷 ;中爲靖康七十五卷 ;下爲炎興一百五十卷。其起訖年月,與史所言合,所引書一百二種,雜考私書八十四種,金國諸錄十種,共一百九十六種,而文集之類,尚不數焉,史所言者,殊未盡也。凡宋金通和用兵之事,悉爲詮次本末,年經月緯,案日臚載,惟靖康中帙之末,有諸錄雜記五卷,則以無年月可繫者,別加編次,附之於末。其徵引皆全錄原文,無所去取,亦無所論斷,蓋是非並見,同異互存,以備史家之採擇,故以《會編》爲名。然自汴都喪敗,及南渡立國之始,其治亂得失,循文考證,比事推求,已皆可具其所以然,非徒餖飣瑣碎已也。雖其時說部糅雜,所記金人事蹟,往往傳聞失實,不盡可憑,又當日臣僚劄奏,亦多夸張無據之詞,夢莘概錄全文,均未能持擇,要其博贍淹通,南宋諸野史中,自李心傳《繫年要錄》以外,未有能過之者,固不以繁蕪病矣。考夢莘成書後,又以前載不盡者五家,續編次於中、下二帙,以補其闕,靖康、炎興,各爲二十五卷,名曰《北盟集補》,今此本無之,殆當時二本各行,故久而亡佚歟? |
序
嗚呼!靖康之禍,古未有也。夷狄爲中國患久矣。昔在虞周,猶不免有苗玁狁之征,〈删「夷狄」至此二十一字。〉漢唐以來,如冒頓之圍平城、佛狸之臨瓜步、頡利之盟渭上,此其盛〈改作「甚」。〉者。又其盛〈改作「甚」。〉則屠各陷〈改作「入」。〉洛,耶律入汴而已,是皆乘草昧凌遲之時,未聞以全治盛際遭〈删此字,改作「顚覆如」。〉此其易且酷〈删此二字。〉也。揆厥造端誤國,首惡罪有在矣,迨至臨難,無不恨焉。當其兩河長驅而來,使有以死捍敵,青城變議之日,使有以死拒命,尚可挫其凶〈删此字。〉焰,折其姦〈删此字。〉鋒。惜乎仗節死義之士,僅有一二,而媮生𣉟利之徒,雖近臣名士,俯首承順,惟恐其後,文吏武將,望風降走,比比皆是,使彼公肆凌籍,知〈删「使彼」至此七字。〉無人焉,故也尚忍言之哉?
Ô hô! Tai hoạ Tĩnh Khang, cổ chưa từng có. Di địch là một hoạ của Trung Quốc từ lâu. Xưa thời Ngu Chu, vẫn không miễn được chinh phạt Miêu Diễm Huẩn. (cắt “di địch” đến đây 21 chữ). Tự Hán Đường đến nay, như Mạo Đốn vây Bình Thành, Phật Li đến Cô Bộ, Hiệt Lợi thề ở sông Vị, đấy quá lắm thay (thịnh đổi thành thậm). Đồ Các hãm Lạc Dương, Da Luật vào Biện Kinh, đó đều là thừa lúc ngu muội hỗn loạn, chưa nghe lấy thời toàn trị thịnh thế gặp lúc diệt vong. Đó quả là xem thường mà còn tàn bạo. Xét đây quả là đầu mối của việc hại nước, tội kẻ thủ ác còn đó, đến nay gặp nạn, không ai không hận hắn. Đương lúc chúng từ xa vượt vùng Hà Bắc và Hà Nam, khiến cho có người chết vì cự địch, ngày Thanh thành gặp biến, khiến có kẻ chết vì kháng mệnh, mới có thể chống cự lại sự hung ác của chúng. Lửa, chém cái gian ác…, binh khí sắc nhọn… tiếc cho tử tiết nghĩa sỹ, chỉ có một hai người, mà bọn cầu an, tuy cận thần danh sỹ, vẫn cúi đầu khuất phục, chỉ vì sợ hậu hoạ, quan văn võ tướng theo gió chiều nào đầu hàng chiều ấy, lớp lớp đều như thế, khiến giặc công khai khinh miệt, biết […]. Không có ai […], cho nên còn chịu nói việc ấy thay? Cảm thương thời cuộc quan sỹ thảo dân, phấn khích vì trung liệt, dựa vào điều nghe thấy, [ta] hạ bút mà làm ký lục, không ngại vài trăm nhà, thế nhưng mỗi nhà đều có chỗ đồng dị, sự tình có chỗ đáng nghi đáng tin. [Ta] rất sợ ngày tháng qua lâu, thị phi lẫn lộn, bậc thần nghĩa tiết, tà chính chưa phân, từng điều trung tiết, mai một bất truyền. Cho nên đem thâu nhận những điều các nhà viết, cùng chiếu chỉ, chế cáo (chiếu lịnh), thư sớ, tấu nghị, ký truyện, hành lục, bia chí, văn tập, tạp trước, phàm đề cập việc bắc minh, đều lấy theo thư tự mà chép, bắt đầu từ năm Chính Hoà thứ muời khi thuyền từ Đăng Châu đi biển thông sứ với giặc, đến Chiêu Hưng năm thứ ba mươi hai khi nghịch tặc Hoàn Nhan Lượng phạm vào đất Hoài. Việc minh ước thất bại, xếp theo ngày tháng, lấy Chính Hoà làm “thượng trật” (quyển thượng), Kiến Viêm Chiêu Hưng làm hạ trật (quyển hạ), tên chung là “Tam triều bắc minh hội biên”, hết bốn mươi sáu năm, phân làm hai trăm năm mươi quyển. Từ trong sách theo nguyên bản cũ, sự trong sách kết hợp thuyết cả nhà, không dám tự thêm bỏ, không dám khen chê xằng bậy, tham khảo cân bằng, sự thật tự thấy, khiến trung thần nghĩa sỹ, loạn thần tặc tử, dấu tích thiện ác, vạn thế trở xuống không được mai một. Một mình thầnh sách một nhà, để bổ khuyết cho sử quan, đấy là tinh thần cua bộ “Hội biên”. Nếu
起政和七年七月四日庚寅盡政和八年四月二十七日己卯
政和七年,秋七月四日庚寅,登州守臣王師中奏,有遼人 —— 薊州漢兒髙藥師、僧即榮等,以舟浮海至文登縣,詔師中募人同往,探問以聞。
Chính Hoà năm thứ bảy, thu tháng bảy ngày bốn canh dần, Đăng Châu Thủ thần Vương Sư Trung tấu, có người Hán nước Liêu tên Cao Dược Sư, Tăng Tức Vinh, theo thuyền trên biển đến huyện Văn Đằng, chiếu Sư Trung một người cùng đến, thám báo đã đọc (bởi hoàng thượng)
先是政和元年,朝廷差童貫副鄭允中,奉使遼人,有馬植者,潛見童貫於路。植,燕京霍隂人,涉獵書傳,有口才,能文辭,長於智數,見契丹為女眞侵暴,邊害益深,盗賊蠭起,知契丹必亡,隂謀歸漢,説貫以邊事。是時童貫奉宻㫖,使覘其國,於是約其來歸,植數上書奏,上喜,賜姓李,名良嗣,蔡京、童貫力主之以圖取燕,時薛嗣昌、和詵、侯益,揣知朝廷有意幽薊,並迎合附㑹,倡為北事。和詵知雄州,以厚賂結納,朔方豪雋士多歸之,以《收燕山圖》來上,又中山守張杲、髙陽關安撫吳玠,亦獻議燕雲可取。河東經畧薛嗣昌得河朔諜人之辭,往往潤色以希禁宻意,每陛對,論及北事,輙請興師,嗣昌又委代州安撫王機探伺遼人之隙,陳攻取之䇿,時武、應等州屢來投附,機悉接納。又有王師中,全家來忻代,上詔令師中知登州,以伺其事,然未有以發。㑹是年登州奏有遼人船二隻,為風漂達我駝磯島,乃髙藥師、曹孝才及僧即榮,率其親屬老㓜二百人,因避亂,欲之髙麗,為風漂至州,具言遼人以渤海變亂,因為女眞侵暴,女眞軍馬與遼人争戰累年,争奪地土,已過遼河之西,今海岸以北,自薊復至興瀋同咸等州,悉屬女眞矣。登州守王師中具以奏聞,上命中使押詣蔡京第,令與童貫僉議,京、貫因同具奏:「國初時,女眞常奉貢,而太宗皇帝屢市馬女眞,其後始絶。今不若降詔,遵故事,以市馬為名,令人訪其事體虚實如何。」上可之,詔登州守臣王師中募人同髙藥師等齎市馬,詔泛海以往探問。其後通好女眞,議舉兵相應,夾攻滅遼,國家禍變,自是而始。
Trước đó, Chính Hoà nguyên niên, triều đình sai Đồng Quán và phó Trịnh Sung Văn, phụng sứ người Liêu, có kẻ tên Mã Trực, lén gặp Đồng Quán bên đường. Trực, người Hoắc Hoài Yên Kinh, biết sơ sài sách truyện, có tài ăn nói, có thể làm văn, giỏi muu kế, thấy Khiết Đan bị Nữ Chân xâm lấn tàn bạo, mối hoạn biên cương ngày càng sâu, giặc cướp nổi như ong, biết Khiết Đan tất vong quốc, bèn âm mưu quy Hán, đem chuyện biên sự nói với Đồng Quán. Bấy giờ Đồng Quán phụng mật chỉ, đi sứ dò la nước ấy, cho nên ước hẹn hắn quay lại. Trực mấy lần dâng tấu thư, hoàng thượng mừng, tặng Trực họ Lý, tên Lương Tự. Sái Kinh, Đồng Quán cật lực tán đồng để mưu đồ lấy Yên. Lúc ấy. Tiết Tự Xương, Hoà Sân, Hầu Ích, đoán triều đình có ý lấy U Kế, đều đón ý phụ hoà, đề xướng việc phương Bắc. Hoà Sân, tri châu Hùng Châu, do hối lộ hậu hĩnh được kết nạp, hào kiệt kiệt kẻ sỹ Sóc Phương phần nhiều quy phụ Sân, đem “Thụ Yên Sơn đồ” đến dâng cho Sân. Lại có Trung Sơn thủ Trương Cảo, Cao Dương quan An phủ sứ Ngô Giới, cũng hiến kế kiến nghị Yên Vân có thể lấy. Hà Đông Kinh lược Tiết Tự Xương nhận được điệp báo cửa gián điệp Hà Sóc, thường trau chút tấu thư nhằm đón ý trong cấm đình, mỗi lần trả lời bệ hạ, luận đến việc phương bắc, đều xin hưng sư. Tự Xương lại uỷ sai Đại Châu An phủ [sứ] Vương Cơ thăm dò tin tức người Liêu, trình bày kế sách công thủ. Bấy giờ Vũ, Ứng các châu nhiều lần đến nội phụ, Cơ đều tiếp và thâu nạp. Lại có Vương Sư Trung dẫn cả nhà hớn hở đến Đại Châu, hoàng thượng chiếu lệnh Sư Trung làm tri Đăng Châu, để thăm hỏi sự tình, nhưng chưa phát chiếu đi. Bấy giờ năm này Đăng Châu tấu có hai chiến thuyền của người Liêu, bị gió thổi dạt vào đảo Đà Ky của ta, có Cao Dược Sư, Tào Hiếu Tài cùng Tăng Tức Vinh soái lĩnh thân thuộc già trẻ hai trăm người, do tránh loạn mà muốn tới Cao Ly, bị gió thổi đến châu này, đều nói người Liêu tự lúc loạn Bột Hải, do bị Nữ Chân xâm lăng tàn bạo, quân mã Nữ Chân với người Liêu tranh chiến nhiều năm, đất tranh đoạt đã vượt quá phía tây sông Liêu, nay bờ biển trở về bắc, từ Kế châu đến Hưng Thẩm Đồng Hàm các châu, đều thuộc Nữ Chân. Đăng Châu thủ Vương Sư Trung đều lấy việc ấy tâu lên, hoàng thượng mệnh Trung sứ áp chỉ Sái Kinh, lệnh cùng Đồng Quán bàn nghị. Kinh, Quán đều tấu như nhau: "Nước ta ban đầu, Nữ Chân thường phụng cống, mà Thái Tông hoàng đế nhiều lân mua ngựa Nữ Chân, về sau mới hết. Nay không gì bằng giáng chiếu, Theo việc cũ, lấy danh nghĩa mua ngựa, sai người hỏi han sự thể thực hư ra sao. Hoàng thượng cho là phải, chiếu Đăng Châu thủ thần Vương Sư Trung mộ người cùng Cao Dược Sư đi mua ngựa, chiếu đi biển đến do thám. Về sau thông hảo Nữ Chân, nghị khởi binh tương ứng, giáo công diệt Liêu, quốc gia hoạn nạn tai biến, tự đó mà bắt đầu.
蔡絛《北征紀實》曰:政和元年,童貫副鄭允中奉使北虜,時虜酋天祚欲與童貫一相見,因使貫覘其國,北討之意已形於此,而中外未知也。然其時虜酋方肆縱欲,見貫者,但希中國玉帛奇玩而已,而中國寖侈,亦自是而始,故貫所齎奇腆,至運二浙髹漆之具、火閣、書櫃、牀椅之屬,悉往以遺之,相誇尚而已,貫回,其所得珍玩亦甚厚。允中以尚書為奉使,而貫以節度使為之副,皆非故事也。至二年,有燕人馬植來歸,上遣承受童師敏,齎御筆,但書馬植二字,傳㫖詢問可納否,然馬植者已自藏于童貫家矣。植後賜姓李,名之曰良嗣,俄又賜姓趙,累遷至修撰。虜人以為言,中國但謂無有,然虜時已昬亂,雖來索,亦不急也,故良嗣得以安。良嗣又時時論遼人事宜,以動朝廷,且謂天祚者,乃是弑其祖老國主而自立,言多捭闔,童貫遂繇登州海道使之以使女眞,天下之釁,自此始焉。 Thái Thao “Bắc chinh ký thực” viết: Chính Hoà nguyên niên, Đồng Quán cùng phó [sứ] Trịnh Sung Trung phụng sứ đi sứ giặc bắc. Bấy giờ tù trưởng giặc Thiên Tộ muốn gặp Đồng Quán một lần, nên [triều đình Tống] sai Đồng Quán đi thăm do nước ấy. Ý muốn bắc phạt đã hình thành từ đấy, mà trong ngoài chưa hay biết. Thế nhưng lúc ấy tù trưởng giặc vừa phóng túng muốn gặp Đồng Quán, chỉ thèm muốn ngọc lụa kỳ ngoạn của Trung Quốc mà thôi, mà Trung Quốc ngày càng xa xỉ, là từ lúc ấy bắt đầu, cho nên những thứ đồ ăn lạ (1), đồ dùng bằng gỗ đằng đỏ chuyển từ lưỡng Triết, lò sưởi (2), rương chứa sách, giường ghế các loại mà Quán đem cho, đều để lại [cho Thiên Tộ], cốt chỉ để khoe nhau mà thôi. Đồng Quán quay về, đồ quý báu mà Quán có được cũng rất nhiều. Trịnh Sung Trung thân làm Thượng thư đi sứ, mà Quán làm Tiết độ sứ làm phó sứ, đều không phải việc cũ. Đến năm thứ hai, có người Yên tên Mã Trực đến quy phục, hoàng thượng sai Thừa thụ Đổng Sư Mẫn đem ngự bút, chỉ viết hai chữ “Mã Trực”, truyền chỉ hỏi xem thâu nạp [Mã Trực] được không, thế nhưng Mã Trực đã tự giấu mình trong nhà Đồng Quán. Mã Trực được tặng họ Lý, đặt tên là Lương Tự, không lâu sau lại tặng họ Triệu, nhiều lần chuyển làm Tu soạn. Giặc lấy việc ấy hỏi, Trung Quốc chỉ nói không có, thế nhưng giặc bấy giờ đã hôn ám hỗn loạn, tuy có đến hỏi han, cũng không truy cấp, cho nên Lương Tự được yên thân. Lương Tự lại thường thường luận chính sự của người Liêu, để khiến triều đình động lòng, vả lại nói Thiên Tộ giết tổ lão quốc chủ (tức Liêu Đạo Tông) mà tự lập (3), lời nói nhiều chỗ úp mở, Đồng Quán bèn tới hải đảo Đằng Châu sai y đi sứ Nữ Chân, tai hoạ thiên hạ bắt đầu từ đây. (1) nguyên văn là "kỳ điển" 奇腆. "Thuyết văn giải tự" chú thành , mà nghĩa "設膳腆腆多也" Đặt đồ ăn nhiều vậy", theo các tự điển khác không có nghĩa gì là danh từ. Nay theo cách diễn giải của "Thuyết văn" mà suy đoán vậy. (2) nguyên văn là "hoả các" 火閣 , nghĩa là phòng nhỏ có lò sưởi ấm, nay Theo văn cảnh mà dịch là lò sưởi (3) |
封有功《編年》曰:政和五年,嵗次乙未,春三月辛未朔,二日壬申,大遼李良嗣宻遣人來雄州投蠟彈,云:「天慶五年三月四日,遼國光禄卿李良嗣,謹對天日齋沐,裁書拜上安撫大帥足下:良嗣族本漢人,素居燕京霍隂,自逺祖已來,悉登仕路,雖披裘食禄,不絶如綫,然未嘗少忘堯風,欲褫左袵,而莫遂其志。比者,國君嗣位以來,排斥忠良,引用羣小,女眞侵凌,官兵奔北,盗賊蠭起,攻陷州縣,邊報日聞,民罹塗炭,宗社傾危,指日可待,邇又天祚下詔親征,女眞軍民聞之,無不惶駭,揣其軍情,無有鬭志,良嗣雖愚戅無知,度其事勢,遼國必亡,良嗣日夜籌思,偷生無地,因省《易·繫》有云:『見機而作,不俟終日』,《語》不云乎:『危邦不入,亂邦不居』,良嗣久服先王之教,敢佩斯言,欲舉家貪生,南歸聖域,得復漢家衣裳,以酬素志,伏望察良嗣忱誠不妄,憫恤輙魚,代奏朝廷,速俾向化。儻䝉睿㫖,允其愚懇,預叱㑹期,伏俯前去,不勝萬幸。」和詵具其事聞奏,上令太師蔡京、太尉童貫共議可否。十日庚辰,京與貫奏云:「自古招徠,國之盛徳,又况遼國用兵,軍民不附,良嗣歸明,故當收留,乞敇和詵宻諭會期。」後詵令良嗣會,期以四月一日夜入境。夏四月庚子朔,良嗣等夜分越界河,初九日戊申,良嗣入雄州,庭參上謁詵,詵使人掖上㕔,各具禮贐,是日,詵奏朝廷,有㫖令良嗣赴闕。十八日丁巳,良嗣見於延慶殿,上親臨軒慰勞,禮優異,上問所來之因,即奏曰:「臣國主天祚皇帝耽酒嗜音,禽色俱荒,斥逐忠良,任用羣小,逺近生靈悉被苛政,比年以來,有女眞阿骨打者,知天祚失徳,用兵累年,攻陷州縣,加之潰卒,尋為内患,萬民罹苦,遼國必亡,願陛下念舊民遭塗炭之苦,復中國往昔之疆,代天譴責,以順伐逆,王師一出,必壺漿來迎,願陛下速行薄伐,脱或後時,恐為女眞得志,盖先動則制人,後動則制於人。」上嘉納之,遂賜姓趙,授朝請大夫、祕閣待詔。 又曰:朝廷既有意於燕雲,而蔡京為國興利,以備兵興支用,仍行香茶鹽礬等法,令州縣立逓年租額,以最殿考其賞罰,守令奉行,罔敢少怠。又有和糴、均糴、對糴、銜糴〈【舊校云:一本無銜糴二字】〉以備軍食,累年于兹,民力遂耗,所甚者,商人賣法重獲厚利,朝廷糴本,元降州縣輸納者,實未嘗得,悉為官吏所有,天下多故,京啟之也。 Phong Hữu Công “Biên niên” viết: “Chính Hoà năm thứ năm, tuế thứ () ất mùi, xuân tháng ba tân vị sóc, ngày hai nhâm thân, Lý Lương Tự người đại Liêu bí mật sai người đến Hùng Châu đem lạp hoàn (), nói Thiên Khánh năm thứ năm, tháng ba, ngày bốn, Quan lộc khanh Lý Lương Tự nước Liêu, chỉ dám cung kính trước hoàng thượng, viết thư bái Thượng an võ đại sư túc hạ: “Lương Tự tộc vốn người Hán, vốn định cư ở Yên Kinh Hoắc Âm, tự đời viễn tổ trở đi, đều thăng tiến trên đường hoạn lộ, tuy ở ẩn nhưng hưởng bổng lộc, chưa từng dứt như dây nối liền, thế nhưng chưa hề quên đi chút nào thời thịnh thế vua Nghiêu, muốn theo Trung Quốc mà vẫn chưa thoả chí. Gần đây, tự khi Quốc quân nối ngôi đến giờ, bài xích bậc trung lượng, trọng dụng đám tiểu nhân, Nữ Chân xâm lăng, quan binh tan chạy, giặc cướp nổi lên như ong, công hãm châu huyện, biên cương ngày ngày báo về, dân rơi vào cảnh lầm than, xã tắc nguy vong, chỉ còn đếm theo ngày. Gần đây Thiên Tộ lại hạ chiếu thân chinh, quân dân Nữ Chân nghe thấy, không ai không hoảng sợ, xét quân tình của chúng, không còn chí chiến đấu, Lương Tự tôi tuy ngu đầu vô tri, xét sự thế nước tôi, Liêu quốc tất vong, Lương Tự tôi ngày đêm trù tính, không nơi sinh sống, cho nên xét sách “Kinh dịch – hệ” mà rằng: “Thấy cơ hội mà chớp lấy, không đợi ngày cuối.” Luận ngữ chẳng phải cũng nói: “Nước nguy không vào, nước loạn không ở.” Lương Tự tôi từ lâu đã kính phục giáo hoá tiên vương, dám mang theo lời này, muốn đem gia quyến vì tham sống mà nam quy thánh vực, lại được mặc áo Hán gia, để thoả ý chí vốn có. Cúi mong thánh thượng xét lòng chân thành không giả dối của Lương Tự, thương xót kẻ thấp hèn này, () thay triều đình Tần, khiến nhanh quy phục. Nếu thần nhận được chiếu chỉ, chấp thuận ý ngu độn của thần, nói trước ngày hẹn, thần cúi xin đi trước, thì sẽ là niềm hân hoan vạn năm.” Hoà Sân đem hết việc này tấu lên, hoàng thượng lệnh Thái sư Sái Kinh, Thái uý Đồng Quán cùng bàn nghị xem được không. Ngày mười canh thìn, Kinh và Quán tấu rằng: “Tự cổ đến nay, quốc gia hưng thịnh, hơn nữa Liêu quốc dụng binh, quân dân không theo, Lương Tự đã quy phục, hãy nên lưu giữ, xin sắc chỉ cho Hoà Sân bí mật dụ ngày gặp.” Sau đó Hoà Sân lệnh gặp Lương Tự, hẹn đêm ngày một tháng tư nhập cảnh. Mùa hạ tháng tư canh tử sóc, Lương Tự đang đêm chia nhau vượt ranh giới sông. Đầu ngày chín mậu thân, Lương Tự vào Hùng Châu, vào quan phủ yết kiến Hoà Sân, Sân sai người dìu lên nghe, mỗi bên chuẩn bị đủ lễ kim (). Hôm ấy Sân tấu lên triều đình, có chỉ lệnh Lương Tự đến chầu cửa khuyết. Ngày mười tám đinh tị, Lương Tự gặp ở điện Diên Khánh, hoàng thượng ngự ở tiền điện uỷ lạo, Lương Tự hành lễ rất khác biệt, hoàng thượng hỏi nguyên do nào mà đến, Lương Tự tấu rằng: “Quốc chủ của thần Thiên Tộ hoàng đế chìm đám trong rượu và nhạc, hám sắc hoang phí, đuổi bỏ trung lương, tín dụng tiểu nhân, xa gần sinh linh đều chịu nền chính sự hà khắc. Mấy năm gần đây, có A Cốt Đả người Nữ Chân, biết Thiên Tộ thất đức, dụng binh liền năm, công hãm châu huyện, lại thêm quân bại tán vong, thường làm nội hoạn, vạn dân lao khổ, Liêu quốc tất vong, mong bệ hạ niệm nỗi khổ của cựu dân rơi vào cảnh lầm than, khôi phục cương vực Trung Quốc xưa kia, thay trời khiển trách, lấy thuận đánh nghịch, vương sư đã xuất, dân ắt nghênh tiếp, mong bệ hạ tức tốc chinh phạt, nếu không sau này, sợ rằng Nữ Chân đắc chí, cho nên ra tay trước thì khống chế người, ra tay sau thì bị người khống chế.” Hoàng thượng mừng rỡ tiếp nhận, liền tặng họ Triệu, cho làm Triều thỉnh đại phu, vào “Bí các” () đợi chiếu.
Lại nói: “Triều đình đã có ý thâu phục Yên Vân, mà Sái Kinh vị nước làm lợi, để chuẩn bị chi phí hưng binh, thi hành các pháp áp dụng cho nhang, trà, múi, phèn, lệnh cho quận huyện hàng năm lập định mức tô thuế, để xét việc thưởng phạt trên dưới, quan thủ lệnh phụng mệnh thi hành, không dám chút lười nhác, lại có các pháp “hoà địch”, “quân địch”, “đối địch” “hàm địch” để chuẩn bị quân lương. Nhiều năm như thế, hao tổn dân lực, tới mức thương nhân tham lam kiếm lợi lớn, kho lương triều đình, vốn giáng cho châu huyện thâu nạp vận chuyển, thực ra lại chưa thâu được, đều rơi vào tay quan lại, thiên hạ lắm sự tai vạ, đều xuất phát từ Sái Kinh.” |
八月三日戊午,登州守王師中既被詔,乃選擇將吏,得七人,各借進武校尉,差平海軍指揮兵船,同髙藥師等行。
Tháng tám, ngày ba, Đăng Châu Thủ [thần] nhận chiếu rồi, bèn tuyển trạch tướng sỹ quan lại, được bảy người, đều giúp tiến cử Võ hiệu uý, sai Bình hải quân chỉ huy binh thuyền, cùng đi với Cao Dược Sư.
二十二日辛丑,髙藥師等下船往女眞。
Ngày hai mươi hai tân sửu, bọn Cao Dược Sư xuống thuyền sang Nữ Chân.
藥師等既至彼境北岸相望,女眞廵海人兵多,不敢近,船幾為邏者所害,遂復囘。
政和八年,正月三日丙戌,髙藥師回至青州。
Chính Hoà năm thứ tám, tháng giêng ngày ba bính sửu, Cao Dược Sư quay về tới Thanh Châu
髙藥師至青州,還奏,謂雖已到彼蘇州界,望見岸上女眞兵甲多,不敢近而回。守臣崔直躬奏其事,於是上為赫怒,專下宣撫司,委童貫措置,應元募借官過海人,并將校一行,并編配逺惡,委王師中選有智勇能吏,再與藥師過海,體問事宜,通好女眞軍前,講買馬舊好。降御筆:「通好女眞事,監司帥臣並不許干預,如違,並以違御筆論。」
Cao Dược Sư đến Thanh Châu, quay về tấu, xin tuy đã đến địa giới Tô Châu ấy, trông thấy trên bờ Nữ Chân binh giáp nhiều, không dám đến gần mà phải về. Thủ thần Thôi Trực Cung tấu việc này, cho nên hoàng thượng giận đỏ mặt, truyền xuống cho Tuyên phủ tư, uỷ thác Đồng Quan sắp xếp, đáng lẽ nên mộ tá quan làm người băng qua biển, cùng võ tướng cấp cao cùng đi, phôí hợp đi chốn xa xôi, uỷ nhậm Vương Sư Trung chọn quan lại có năng lực trí dũng, lại cùng Dược Sư vượt biển, dò hỏi sự tình, thông hảo với chủ soái Nữ Chân, xem họ là đồng hữu cũ bán ngựa. Hoàng thượng giáng ngự bút ghi: “Thông hảo chuyện Nữ Chân, Giám tư sư thần hết thảy không được can dự, nếu trái lệnh, thì lấy việc làm trái với ngự bút mà luận tội.
四月二十七日己卯,遣武義大夫馬政及平海軍卒呼延慶,同髙藥師等過海,至女眞軍前議事。
Tháng tư ngày hai mươi bảy kỷ mão, sai Võ nghị đại phu Mã Chính cùng Bình hải quân tốt Hô Diên Khánh, cùng bọn Cao Dược Sư vượt biển, đến chủ soái Nữ Chân nghị sự.
童貫與王師中,選馬政可委,呼延慶善外國語,又辨博,同將校七人、兵級八十人,同髙藥師去女眞軍前。
Đồng Quan cùng Vương Sư Trung chọn Mã Chính vì Chính khả tín có thể uỷ thác được, Hô Diên Khánh giỏi ngoại ngữ, lại học rộng, cùng võ quan cao cấp bảy người, binh sỹ tám mươi người, cùng Cao Dược Sư đến nơi chủ soái Nữ Chân.
太宰鄭居中奏乞守盟誓,罷遣女眞人使。
Thái tể Trịnh Cư Trung tấu xin tuân thủ minh thệ, bãi việc sai sứ đi Nữ Chân.
時太宰鄭居中,奏乞罷使女眞之人,又於朝堂責蔡京曰:「朝廷欲遣使入女眞軍前議事,夾攻大遼,出自李良嗣欲快己意。公為首臺,國之元老,不守兩國盟約,輙造事端,誠非廟筭。且在昔章聖皇帝與大遼昭聖立誓,至今幾二百年,兵不識刃,農不加役,雖漢唐和戎,未有我宋之䇿也,公何以遽興此舉?且兵者,不祥之器,勢不獲已,即可暫用,昔景徳中,遼人舉國來寇,真宗用宰相冦凖之策親征,後遣使議和,自此守約,不復盜邊者三十九年,及慶曆中,契丹聚兵境上,以求關南地為名,仁宗用富弼報聘増幣,觀真宗、仁宗意,不欲動兵,恐害生靈,堅守誓約至今一百一十四年,四方無虞,今若導主上棄約復燕,恐天怒夷怨,切在熟慮,無貽後悔,事繫宗廟,豈可輕議?又况用兵之道,勝負不常,茍或得勝,則府庫乏於犒賞,編户困於供役,蠧國害民,莫過此也!脱或不勝,則患害不測。」京曰:「上厭嵗幣五十萬匹兩,故有此意。」居中曰:「嵗幣五十萬匹兩,比之漢世和單于,嵗尚給一億九十萬,西域七千四百八十萬,則視今與之嵗幣,未為失䇿。又後漢永初中,諸羌反,十四年,當時用兵用財二百四十億,永和後,復經七年,用八十萬億,且前古帝王,豈忍以中國之富,填于盧山之壑,委于狼望之北哉!盖聖人重惜生民之本也,載在史䇿,非妄言也。」京曰:「上意已决,豈可沮乎?」居中曰:「使百萬生民肝腦塗地,公實使之,未知公異日如何也!」遂作色而起。
Bấy giờ Thái tể Trịnh Cư Trung, tấu xin bãi việc đi sứ Nữ Chân, lại ở triều đường trách Sái Kinh rằng: “Triều đình muốn sai sứ gặp chủ soái Nữ Chân nghị sự, giáp công Đại Liêu, đó là xuất phát từ việc Lý Lương Tự muốn thoả chí mình mà thôi. Ngài thân là người đứng đầu, nguyên lão quốc gia, không giữ minh ước hai nước, lại gây mầm hoạ, thực không phải vị quốc mưu toan. Vả lại ngày xưa Chương thánh hoàng đế cùng Đại Liêu Chiêu thánh đứng thề, đến nay gần hai trăm năm, binh sỹ không biết gươm đao, nông phu chưa từng lao dịch, tuy Hán Đường có lúc hoà hiếu với nhung địch, cũng chưa từng được như quốc sách Tống triều ta. Ngài sao vội vã làm việc ấy? Hơn nữa, việc binh là việc bất tường, thế không thể bảo vệ mình, sao có thể tạm dùng. Xưa giữa năm Cảnh Đức, người Liêu cữ quân đến cướp, Chân Tông dùng kế sách của Tể tướng Khấu Chuẩn thân chinh, sau phái sứ nghị hoà, từ đó tôn trọng minh ước, người Liêu không cướp biên giới trong ba mươi chín năm, đến giữa niên hiệu Khánh Lịch, người Khiết Đan tập binh ở biên cảnh, lấy cớ đòi đất Nam Quan, Nhân Tông dùng Phú Bật cử lễ tăng niên tuế cống, cứ xem ý của Chân Tông và Nhân Tông, không muốn động binh, sợ hại đến chúng sinh, kiên quyết tôn trọng minh thệ, đến nay đã một trăm mười một năm, tứ phương vô hoạ, như nay xúi chúa thượng huỷ ước khôi phục Yên Vân, sợ rằng trời xanh đại nộ dư địch oán hận, nhất thiết phải cân nhắc, để không lại hối hận sau này, đại sự quan hệ tổ tông, há có thể khinh suất bàn nghị? Hơn nữa lẽ thường của việc dụng binh là thắng bại bất thường, nếu giả như thắng được, thì phủ khố thiếu để tưởng thưởng, lê dân được biên tịch khốn đốn vì lao dịch, mọt nước hại dân, không gì hơn thế! Còn nếu không thắng, thì hậu hoạ không đoán được” Sái Kinh nói: “Chúa thượng chán ghét cống niên tệ năm mươi vạn lụa là lượng bạc, cho nên có ý này.” Cư Trung đáp: “Niên tệ năm mươi vạn lượng bạc và cuộc vải, so với khi đời Hán hoà thân với Thiền Vu, mỗi năm còn phải cống một trăm triệu lượng, Tây Vực bảy nghìn bốn trăm tám mươi vạn, thấy ngay tuế công ngày nay chưa phải thất sách. Lại nói giữa năm Vĩnh Sơ đời Hậu Hán, người Khương phản, mười bốn năm, quân phí hai mươi bốn tỷ 24,000,000,000. Mấy năm sau niên hiệu Vĩnh Hoà, lại trải qua bảy năm, quân phí tám tỷ 8,000,000,000, đế vương tiên cổ, há cam lòng lấy phú quý Trung Quốc đổ đầy hang tối núi Lư Sơn, vứt bỏ Lang Vọng nơi đất bắc, cho nên cái gốc của việc thánh nhân trân quý sinh mệnh lên dân, ghi tại sử sách, không phải vọng ngôn!” Sái Kinh nói: “Hoàng thượng ý đã quyết, sao có thể ngăn cản?” Cư Trung nói: “Đến mức khiến bách tính gan óc (sinh mệnh) rơi vào lầm than mà ngài còn làm, thì không biết ngài sau này sẽ còn thế nào?” Rồi biến sắc mà đứng dậy bỏ đi.
知樞宻院事鄧洵武〈【舊校云:洵武,字子常,綰之子,見《清波別志》】〉上書,乞守信罷兵,保境息民。
Tri khu mật viện sự Đặng Tuân Vũ [Hiệu chú cũ nói: Tuân Vũ, tự Tử Thường, con Đặng Oản, xem "Thanh ba biệt chí"] dâng thư, xin thủ tín bãi binh, bảo vệ biên cảnh an uỷ yên dân.
《鄧洵武家傳》曰:時上頗動,欲興師,蔡京謀起燕兵,洵武屢折之,而蔡京宻啟於上,不令洵武預議,洵武乃約童貫到樞宻院,具以利害曉之,貫反説洵武曰:「樞宻在上前,且承當取商量也,商量得十來年裏,不要相抝官家。上方有意相公,如此説話,恐為他人所奪。」語已而笑。洵武知京、貫之意,遂請閒見,力陳宗社大計,請以上意,令京條對,又上奏曰:「雍熙中,嘗有此舉,是時曹彬出河北,潘美出河東,趙普在南陽聞之,上疏切諫,彬、美卒無功而還。」因出趙韓王疏本與《曹》《潘傳》進讀,曰:「陛下審視今日,謀議之臣,孰如趙普?將帥之良,孰如彬、美?甲兵精練,孰如國初?以太宗之神武、趙普之謀畧、彬美之為將,百戰百勝,征伐四克,而獨於燕雲乃至挫衄,况在今日,何可輕議!且百年盟誓,一朝棄之,何以令吾民告敵國乎?誠恐兵革一動,中國昆蟲草木,皆不得而休息矣!」上大悟,翌日,語京曰:「北事難做則休,祖宗盟誓違之不祥。」京色變,其議遂寢。契丹既衰,宰相王黼復為兼弱攻昧之言以動上心,洵武復從容為上言,曰:「自西方用兵,禁旅减耗,近差郊祀,立仗人不能足數,使天下常如今日,治安固無可言,設有風塵之警,可為寒心。」上為之動容,因勸上:「宜保境息民,謹備自治,無啟邊釁,王黼言當兼弱攻昧,臣獨謂不若推亡固存也。方今非獨兵勢如此,而又財用匱乏,民力彫𡚁,人皆知之,無敢言者,臣今取諸路㢘訪使者所奏去年兵食實數,作榜通册,願陛下置之御坐,時賜御覽,則天下虚實可知,且與强女眞為隣,孰若與弱契丹乎?」議復止。
樞宻之孫鄧椿䟦曰:右。先樞宻諫發燕雲事,勾龍中丞如淵雖書之,恐未信于後世,又嘗求汪公應辰䟦其尾,汪公曰:「此段已編入徽考删定實録中矣。」馮少卿方手録於家,後求其真蹟,藏于九襲以示子孫。先樞宻掌兵西府,不順宰相,深引太宗、趙普、曹彬、潘美,以爲龜鑑,有死不從,公既歿,黼始遂前議云。
某即公,黼即王黼,前議即兼弱攻昧之説,輕談之誤,以致敗國事,塗炭生靈,迨今腥羶河洛者幾五十許年,則兼弱攻昧之説勝也,悲夫!
朱勝非《秀水閒居録》曰:政和末,知雄州和詵奏,契丹益發燕雲之兵,燕民日離叛,有董龎兒者〈【舊校云:「龎」,歸本俱作「龍」】〉,率衆為劇冦,契丹不能制。蔡京時領三省事,僥倖一切之功,遂招龎兒,許以燕地王之,龎兒上表,自號「扶宋破虜大將軍」,董才後歸朝,賜姓名趙詡者是也。乞遣兵為援,期取中國故地,京大喜,乃更戍朔方陜右之兵,命江外州軍製袍帶,欲以冠帶新民,鄧洵武子常知樞宻院,為京言南北通好久矣,今信一叛虜之言,而欲敗百年之盟,不可,京不聽,是時童貫以太師、樞宻院,總邊事,洵武又為貫言:「西北虜勢强弱不同,度我之力,能制彼乎?恐兵連禍結,卒無已時。」貫亦不聽,洵武乃疏伐燕利害二十七條,名曰《北伐問》,目皆有注,其一云「出師之名」,注云:「恃此盟誓,百年不見兵革,絶之必有名,以令吾民,以告敵國。」餘類此,又録趙普諫太宗北征疏同奏,上皇頗嘉納,此議為之緩。至宣和初,竟出師矣。董才者,易州潦水人,少貧賤,沈雄果敢,號董龎兒,募鄉兵,戰女眞敗績,主將欲斬之,才亡命山谷,遂為盜,剽掠州縣,衆至千人,契丹患其蹂踐,才踰飛狐靈丘,入雲、應、武、朔,斬牛欄監軍,函其首來獻。政和七年,知岢嵐軍解潛招之,并其黨以聞,其表有云:「受之,則全君臣之大義;不受,則生胡越之異心。」上召見,董才陳契丹可取之狀甚切,賜姓趙,名詡。
趙普諫伐燕疏〈【舊校云:按《宋文鑑》所載,此疏題曰雍熈三年請班師,意同語異,殊不可解。又云:李燾《長編》所載此疏,亦與此不同】〉并劄子附于此。疏曰:「武勝軍節度使臣趙普。右。臣自二月中,伏覩忽降使臣,差般糧草,及詳勅命,知取幽州,既奉指揮,尋行科配,非時舉動,莫測因由,邇後雖聽㨗音,未聞成事,稍稽尅復,俄及炎蒸,飛芻輓粟以猶繁,擐甲持戈而未已,民疲師老,將恐有之,臣自此月以來,轉増疑慮,潛思陛下萬幾在念,百姓為心,聖畧神功,舉無遺算,至于平收浙右,力取河東,乗後代之英奇,雪前朝之憤氣,四海咸歸於掌握,十年時致於雍熙,唯彼番戎,豈為敵對,遷徙無常,自古難得制之,前代聖帝明王,無不置於化外,任其隨逐水草,皆以禽獸畜之,此際官家何須掛意,必是有人附同諂佞,誑惑聰明,因舉不急之兵,稍涉無名之議,非論曲直,且覺淹延,將成六月之征,頗有千金之費,以兹忖度,深抱憂虞,竊念臣雖寡智謀,粗親墳典,千古興亡之理,得自𥳑編,百王善惡之徴,聞于經史,其閒禍滛福善,莫不如影隨形,煥若丹青,明如日月,嘗為大訓,歴代寳之,臣讀《史記》,見漢武時,主父偃、徐樂、嚴安軰所上書,及唐玄宗時,宰相姚元崇直奏十事,可以坐銷患害,立致昇平,惟慮至尊未能留意,醫時救𡚁,無出于斯。又聞前事為後事之師,古人是今人之則,據其年代,雖即不同,量彼是非,必然無異,輙思抄録,專具進呈,伏望聖慈,特垂披覽,謹列逐件如後云云。伏念臣謬以庸材,叨居顯位,幸逢千年之運,深承二聖之知,從白屋而上丹霄,非由智畧,出卑僚而登極位,只是遭逢,恩施何啻於車輿,報效不如於犬馬,粗懐性識,常積驚惶,所恨者,齒髪衰殘,精神减耗,既不能獻謀闕下,又不能效命軍前,惟有微誠,書章上奏,今者伏見朝廷大興禁旅,逺伐征戎,驅百萬户之生靈,咸當輦運,致數十州之地土,半失耕桑,則何異為鼷鼠而發機,將明珠而彈雀,所得者少,所失者多,只於得少之中,猶難入手,更向失多之外,别有關心,前未見於便宜,可垂意于詳酌。臣又聞聖人不凝滯於物,見可而進,知難而退,理貴變通,情無拘執,故前聖謂事苦則慮易,兵久則變生,臣之愚誠,深懼于此,秦始皇之拒諫,終累子孫,漢武帝之回心,轉延宗社,如忽遲晩,恐失機宜,而况旬朔之閒,便為七月,竊慮内地先困,邊庭早凉,北狄則弓勁馬肥,轉難擒制,中國則民疲師老,應誤指呼。臣今獨興沮衆之言,深負彌天之過,輒陳狂瞽,抑有其由,竊以暮景殘光,能餘幾日,酬恩報義,正在今時,恐勞宵旰之憂,寜避僭踰之罪?慮希聖聽,早議抽軍,聊為七縱之謀,别有萬全之䇿,伏望皇帝陛下,安和寢膳,惠飬疲羸,長令外户不扃,永使邊烽罷警,自然殊方慕化,率土歸仁,暨四夷以來王,料契丹而安往?又何必勞民動衆,賣犢買刀?有道之事易行,無為之功最大,如斯弔伐,是謂萬全。臣又竊料陛下非次興兵,恐因偏聽其柰,人多獻佞,事欠防微,大凢小人軰,各務身謀,誰思國計,或承宣問,皆不直言,盡解欺君,弗憂敗事,得之則姦邪𫉬利,失之則社稷懐憂。昨者直取幽州,未審孰為謀者,必無成算,俱是誑言,其於虚實之閒此際總應彰露,臣既不知頭主,無以指摘姓名,伏望官家尋其尤者,特正姦人之罪,免傷聖主之明,所貴詐偽悛心,忠臣盡力,共畏三千之法,同堅八百之基,臣於此時,欲吐肺肝,先寒毛髪,驚疑猶豫,數日沉思,又念往哲,臨終尚能屍諫,微臣未死,惡忍面諛,明知逆耳之言,不是全身之計,但縁恩同卵翼,命直鴻毛,將酧國士之知,豈比衆人之報,投荒棄市,甘當此日之誅,竊禄偷安,不造來生之業,惟祈聖明,特賜察量。更有細微,别具劄子,冒犯冕旒,臣無任傾心瀝膽,憂國忘家,涕泗旁惶,激切屏營之至。」
劄子曰:「臣濫守藩方,聊知稼穡,竊見當州管界,承前多是荒凉,户小民貧,程遥路僻,量其境土,五縣中,四縣居山,騐彼人家,三分内,二分是客。昨來差配,甚覺艱辛,伏縁自此直至莫州,往來四千餘里,或是無丁有税,須至雇人般糧,每㪷雇召之貲,賤者不下五百,元配二萬石,數約破十萬貫錢,且如本户自行,費用無多,所校乃是二萬家之貧户,出此十萬貫之見錢,所以典業賣牛,十聞六七,其閒兼有鬻男女者,亦有棄性命者,仍加善誘,偶副嚴期,自從起發,去來已及八十餘日,近知内有人户,裏私刼鄉村,皆云裝起軍糧,未有送納去處,原無口食,再取盤纒,雖不辨其虚眞,又難行于審覆,訪聞街坊,竊議前後,説得多般,稱被契丹圍却軍營兼被刼糧草,及令尋看,皆卻隠藏,盖縁臣無以知軍前事宜,祗聽得外面消息,况九重宻事,不應泄于朝廷,奈百姓流言,已相傳于道路,詳其住滯,必有艱難,伏乞聖慈早令停罷,更或遲久,轉費糧儲,潛思今日人情,不可再行差配,如或再有徭役,决定廣有逃移,假令收下幽州,邊境轉廣,干戈未息,忽然生事,未見理長,必因有僭濫之徒,姦邪之黨,但説契丹時逢㓜主,地有灾星,以此為詞,曲中聖㫖,不審戎情上下幽州俱此生涯,土宿照臨【舊校云:闕字疑「域」】〉外,未可征討,若彼能同衆意,縱惡主亦難輕,不順羣情,無災星而亦敗,誠宜守道,事貴無私,如樂禍以求功,竊慮得之而不武,此盖兩省少昌言之士,靈臺無絕藝之人,而况補缺拾遺,合專思于規諫,天文厯算,須預定于吉凶,成兹誤失之尤,各負疎虞之罪,若無愆責,何戒後來?
Tráp tử ghi: “Thần lạm thủ (tuỳ tiện phòng thủ-canh phòng, lạm - tiếng khiêm xưng) đất phênh dậu, chỉ biết việc nông vụ, trộm thấy bổn châu [mà thần] quản hạt, từ trước đa phần hoang vu lạnh lẽo, số hộ nhỏ dân nghèo, đường lộ xa xôi, xét cảnh thổ nơi ấy, trong năm huyện hết bốn huyện dựa núi, xét người và nhà nơi ấy, trong ba người thì hết hai là khách. Trước kia [thần] thâu thuế thụ nhận lao dịch, rất hiểu nỗi gian truân cay đắng, cuối nghĩ ven theo tự đây đến thẳng Mạc Châu, tới lui hơn bốn nghìn lý, chẳng có đinh tráng mà lại có thuế vụ, tất phải mướn người tải lương, phí vời đến thuê mướn mỗi đấu, rẻ thì không dưới năm trăm, vốn điều phối hai vạn thạch, ước phải hao tổn mười vạn quan tiền, hơn nữa như bổn hộ tự làm, phí dụng không nhiều, số bần hộ mà thần tính được phải hai vạn nhà, xuất mười vạn quan hiện kim này, cho nên cầm cố sản nghiệp bán bò, mười người hết sáu bảy, trong số đó có cả người bán đi trai gái, cũng có người bỏ mạng, lại vẫn phủ dụ không thôi, đôi lúc lại thêm kỳ hạn nghiêm ngặt, tự lúc bắt đầu, đến giờ đã tới hơn tám mươi ngày, gần đây mới biết bên trong có hộ nhân, trộm cướp của hương thôn, nói là chuẩn bị quân lương, chưa có nơi nào để gửi nhận, vốn không có lương thực, lại thu thêm lộ phí, tuy chưa phân biệt hư thực thế nào, lại khó tiến hành thẩm xét, hỏi han ngoài phố phường, trộm nói trước sau, nói vận [lương] đi được nhiều rồi, bảo bị Khiết Đan vây cướp quân doanh và bị cướp lương thảo, đến khi lệnh tìm kiếm, đều đem giấu đi, cho nên biên thần không biết lấy gì để hiểu việc quân tiền, chỉ nghe được tin tức bên ngoài, huống chi việc cơ mật cửu trùng, chẳng nên được triều đình tiết lộ, sao có thể để bách tính đồn đại, để tương truyền khắp đạo lộ, muốn có thể ngưng hết những lời ấy, tất phải khó khăn, cúi xin thánh từ sớm lệnh bải bõ (đình bãi), càng để lâu dài, [thì] chuyển vận phí cùng lương thảo tích trữ, thầm nghĩ nhân tình ngày nay, không thể lại áp thuế vụ, hoặc giả như lại có lao dịch, nhất định sẽ có kẻ đào tẩu di dời rất nhiều, giả như lệnh thâu phục U Châu, biên cảnh thêm mở rộng, can qua chẳng dừng, hốt nhiên sinh sự, chưa gặp được lý trưởng thì ắt đã có đồ đảng trộm đạo, phường đảng gian tà. Chỉ nghe nói Khiết Đan bấy giờ gặp phải ấu chúa, đất có sao tai (sao chổi), lấy lời này làm chứng, thì cũng miễn cưỡng đúng ý thánh chỉ, chẳng xét quân tình trên dưới U Châu cùng hết thảy sinh nhai này, sao thổ chiếu bên ngoài cảnh vực, chưa thể chinh phạt, nếu [bên ấy] có thể theo ý quần chúng, thả ác chủ cũng khó mà dễ dàng [thành công], không thuận ý quần chúng, không có sao tai thì cũng bại, thực nên giữ đạo, việc quý ở chỗ không mưu tính riêng. Nếu như cậy vào tai ương người khác mà mong cầu lập công, trộm nghĩ có lập được công thì cũng không oai phong gì. Đây là ít lời chính trực của sỹ nhân hai tỉnh, linh đài (đài thiên văn) không có người tuyệt giỏi, huống chi bổ khuyết nhặt nhạnh, cùng nhau chuyên nghĩ việc can gián, thiên văn lịch số, nên dự báo cát hung, để thành ra lỗi lầm sai phạm này, mỗi người đều chịu tội sơ sót, nếu không khiển trách lỗi lầm, sao có thể răn bảo sau này? |
邵伯温曰:崇寧中居洛,因過仁王僧舍,得葉子册故書一編,乃趙中令諫太宗皇帝伐燕疏并劄子,其疏與國史所載大畧相似,有不同者,劄子則惟見于此,太宗晩喜佛,中令因其所喜以諫云。伯温竊聞太祖一日以幽燕圖示中令,問所以取幽燕之䇿,中令曰:「圖必出曹翰。」太祖曰:「然。」又曰:「翰可取否?」中令曰:「翰可取。孰可守?」太祖曰:「以翰守之。」中令曰:「翰死,孰可代?」太祖不語,久之,曰:「卿可謂逺慮矣。」太祖自此絶口不言伐燕。至太宗,因平河東,乗勝欲搗燕薊,時中令鎮鄧州,故有是奏,太宗下詔褒其言。嗚呼!中令從祖宗定太平,尚以取幽燕為難,近時小人竊大臣之位者,乃建議結女眞,㓕大遼,取幽薊,卒致天下之亂,悲夫!